top of page

LANG THANG LUANG PRABANG

  • Writer: Admin
    Admin
  • Apr 15, 2016
  • 4 min read

Mình xách vali ra sân bay trong một chiều Hà Nội mưa phùn rét buốt, tự nhủ dù là sang Lào thì vẫn là nơi thời tiết khá khẩm hơn.


Nếu không phải vì công việc, mình sẽ chẳng khi nào đọc lấy một dòng giới thiệu về đất nước này. Mình chẳng hứng thú với một mảnh đất không có biển, không có kì quan đồ sộ như Angkor và con người thì nổi tiếng sống chậm. Hơn một tiếng delay càng làm cho chuyến đi này có cảm giác lê thê, bất tận. Có lẽ nào văn hóa từ từ đã ăn vào cả ngành hàng không?


Ngồi trên tuk tuk từ sân bay về khách sạn, hai hàm răng thỉnh thoảng va vào nhau lập cập vì lạnh. Xung quanh tuyền một màu đen kịt, mình thở dài một tiếng não nề nhất từ tận đáy lòng, chắc mẩm chuyến đi này sẽ buồn như cửa bể chiều hôm.




Thành phố của những villa


Một người bạn đang sống tại Lào bảo mình: “Khách sạn bên đấy cái nào nó cũng bắt đầu bằng villa hết á. Nhưng nói chung là nice em ạ.”


Nói chung nhìn xa thì tưởng homestay miền núi Việt Nam ta, nhìn gần hóa ra villa thật. Hầu như tất cả các khách sạn, từ bình dân tới sang trọng, đều thiết kế như những villa lớn nhỏ núp giữa một rừng hoa lá. Ở đây công trình nào cũng chỉ được xây nhiều nhất hai tầng, từ trong ngõ ra đường lớn, không ai có ý định chọc trời. Bởi thế, mình đã bị lạc trong cái đêm đầu tiên ấy, tưởng cái villa trước mặt là villa nhà mình, nhưng không phải.




Sáng hôm sau mình mới nhận ra Lào đẹp xuất sắc. Luang Prabang giống như Hội An phiên bản rộng hơn, sạch hơn, nhiều chùa chiền hơn và sắc nét hơn. Trục đường chính của Luang Prabang nằm giữa hai con sông lớn: sông Mekong và sông Namkhan, làm cái sự nên thơ được nhân đôi. Bạn thử tưởng tượng mà xem, có một con sông Hồng thôi mà thanh niên ta đã mê mệt tới độ tối tối lên cầu Long Biên hò hẹn rồi. Thành phố này có những hai con sông, chẳng phải càng khiến những người đang yêu đắm đuối gấp bội hay sao?



Buổi sáng hôm ấy, mình vừa ngồi trong vườn ăn sáng, vừa skype với một người bạn, tiện thể cho xem luôn quang cảnh xung quanh. Bước chân ra khỏi cổng, mình phấn khích hét thẳng vào màn hình “Đây chính là ngôi nhà mơ ước của tao! Chính hắn đây rồi!” Giá mà có mảnh đất vài chục mét vuông ngay giữa thủ đô để xây ngôi nhà gỗ hai tầng có cả khoảng sân trước hành lang treo rợp đèn lồng với hàng rào gỗ bé xinh đứng sau rặng xương rồng đã trổ hoa và cây cối xanh mướt trong mảnh vườn nhỏ được thắp nến mỗi tối.


Lang thang Luang Prabang


Bất chấp thực tế bán tải chạy đầy đường, phố phường Luang Prabang vẫn cực kì rộng rãi. Bạn hoàn toàn có thể đứng giữa đường, pose vài dáng trước khi nghe tiếng động cơ của một em pick-up đang chậm rãi tiến đến. Nhà cửa dọc đường màu sắc phong phú, xanh, vàng, hồng đủ cả, chỗ nào cũng có thể thành tranh. Đợt này Luang Prabang kỉ niệm 20 năm được UNESCO công nhận là thành phố di sản nên nhà nào cũng treo đèn ông sao. Biết tả sao bây giờ… khi thong dong thả bộ trên đường Sisavangvong, nhìn bóng mình nhịp nhàng di chuyển cho tới khi thấy một ngôi sao, mình với tay lên, dù biết chỉ là cái bóng nhưng vẫn có cảm giác đã chạm được vào linh hồn của thành phố này rồi.



Luang Prabang thật khiến người ta dễ yêu. Nếu bạn thích sự thanh bình, tĩnh lặng, đương nhiên đây là nơi lý tưởng cho bạn. Chỉ cần thong dong rảo bộ, thỉnh thoảng rẽ vào một ngôi chùa vàng như Wat Xieng Thong chẳng hạn, đói bụng có thể chọn một nhà hàng bất kì, mỏi chân có thể tạt bừa một quán cà phê, vừa thưởng trà, đọc báo, vừa ngắm đường phố chuyển màu lúc hoàng hôn. Nếu bạn thuộc tuýp tăng động, hoặc hành động ngẫu hứng như mình, bạn sẽ như cá gặp nước. Suốt buổi sáng đi bộ rạc cẳng, mình vẫn không quên nhảy bổ vào mấy hàng lưu niệm hoặc trang sức, đeo thử hơn chục cái vòng, mặc cả như ở chợ đêm Đồng Xuân rồi bỏ đi vì lý do “Tao không hợp đồ bạc.” Có lúc mình không đi trên vỉa hè mà lượn vài chữ S trên đường, lúc thì chạy, lúc thì bay chỉ vì một kiểu ảnh hợp mốt.



Có câu “Đất lành chim đậu”, số lượng chim chắc chắn có khả năng bảo chứng cho sự lành của đất Lào. Không khó để bắt gặp một đàn chim đậu dọc mái nhà nào đó, hay một chú chim sẻ nhẩn nha giữa đường như một ông hoàng. Luang Prabang lành tới mức chim nào cũng có thể bay tới tìm bạn, gặp gỡ và thành đôi. Có thể Luang Prang chưa đủ dễ thương để bạn yêu, nhưng hoàn toàn đủ mộng mơ để các bạn yêu nhau. Chắc chắn mình sẽ không từ chối một buổi hẹn hò bên bờ sông, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời và nhìn làn nước chầm chậm chảy.




Ông anh mình bảo: “Em đi Luông cho tôi gửi chiếc quần.” Chợ đêm Luang Prabang bán rất nhiều quần alibaba, đũng dài hay ngắn đều có. Lúc mua đừng quên mặc cả, sáng hôm sau đừng quên mặc quần đó đạp xe loanh quanh phố. Thích cực!


 
 
 

Comments


Chuyện khác

Tag

bottom of page