HUIYUAN VÀ CHIẾC XE ĐẠP
- Admin
- Aug 20, 2016
- 3 min read
Lúc đặt giường tại Barney’s Hostel ở Đà Nẵng, biết ba người bọn mình là chị em, ông chủ Danny đã cố gắng giữ phòng 4 giường cho chỉ riêng chúng tôi. Tuy nhiên thì âm mưu này đã bất thành. Chiều tối hôm đó, vừa đặt chân đến nơi, Danny đã xông ra thông báo, đại loại là, bọn tao đã cố giữ phòng cho mình tụi bay cả ngày nay, nhưng cách đây 20 phút có một cô gái người Tàu đến đột xuất quá, nên bọn tao đành phải sắp xếp cho cô ở cùng tụi bay đêm nay.
Chắc ảnh học Barney cái kiểu Wait for it, xem thái độ chúng tôi một tí rồi mới thủ thỉ kiểu có cái này hay lắm: “Mày biết không, cổ đạp xe từ Trung Quốc sang Việt Nam đấy.”
Ba đứa: (bắt đầu há hốc)
Danny tiếp tục: “À tất nhiên là một số chặng hơi dài thì sẽ đi xe buýt...”
Ba đứa vẫn tiếp tục há hốc và tự vẽ ra một hình ảnh người phụ nữ lực điền. Thế nhưng, đến khi gặp người bạn mới cùng phòng thì bọn mình cũng choáng luôn. Người cô chỉ bé bằng nửa mình thôi, được cái cao cao còn bé lắm cơ. Cô cũng chẳng có dáng dấp vận động viên gì cả, rất thanh tú, nhẹ nhàng. Ấn tượng đầu tiên là không hiểu cô gái bé nhỏ này lấy năng lượng từ đâu để đạp xe trăm dặm thế!
Tên cô là Huiyuan. Cô cứ sợ mình không phát âm được tiếng Tàu ấy, nên lúc nói tên còn ngại ngại, "thôi, chắc mày cũng không biết đọc đâu". Nhưng cô không biết rằng mình đã dịch ngay lập tức nó thành "Khuẩy Nguyên", nên mình nhớ lắm.
Bằng tuổi mình và mới bỏ việc, Huiyuan quyết định làm một chuyến du lịch để đời - đạp xe tới những vùng đất mới. Xuất phát từ nơi cô đang sống và làm việc, Huiyuan bắt xe buýt đến biên giới giữa Trung Quốc và Việt nam. Từ đây cô đạp xe hơn 200 km đến Hà Nội. Từ Hà Nội đạp xe đi Huế và từ Huế, cô đạp tiếp đến là Đà Nẵng và tình cờ gặp bọn mình tại Barney’s Hostel.

Tất nhiên để làm được như vậy, Huiyuan cũng đã tập luyện. Cô thường hay đạp xe tầm 3 buổi một tuần. Cô kể rằng cũng mới đạp xe nghiêm túc thôi, trước học cấp 3 thì cũng đạp xe đi học. Nghe câu chuyện này mình lại thấy thật hổ thẹn. Mình cũng cong mông đạp mười mấy năm trời. Chưa kể, lương tháng đầu tiên đầu tư hẳn con xe đạp để sáng sớm dậy dạo quanh phố phương, mà cuối cùng để bụi ngàn lớp phải bán đi. Thấy mình thiếu quyết tâm, ì ạch và lố bịch quá đáng.
Tối hôm đó, mình và Khuẩy Nguyên nói chuyện khá lâu, đến khi cả hai đều mệt. Sáng hôm sau thì mình dẫn cô đi ăn bánh xèo bà Dưỡng. Trớ trêu, hôm đó đúng ngày bà Dưỡng nghỉ ngày rằm tháng 7 nên đành ăn Bà Dung (Lipton) bên cạnh. Tiện thể, tip dành cho ai muốn ăn bành xèo bà Dưỡng: Phải tránh ngày rằm tháng 7 nhé.

Sau Đà Nẵng, mình tiếp tục theo dõi cô bạn bé nhỏ trên chặng đường với chiếc xe đạp. Các điểm đến tiếp theo là Thành phố Hồ Chí Minh và Nha Trang, thậm chí sang cả Lào và Thái Lan. Sau đấy, cô mới chịu về quê nhà. Huiyuan nói với mình về chuyến đi, rằng: "Cô cũng sợ, không biết cô có làm được không, vì đây là lần đầu tiên cô đạp quãng đường dài và lâu đến thế. Nhưng nếu cứ ngồi đó và sợ thì sẽ không bao giờ làm được gì. Phải bắt tay vào làm thôi. JUST DO IT". Mấy câu này cứ in sâu trong tâm trí mình. Những lúc lười biếng, tự đặt ra khó khăn để khỏi phải làm, khỏi phải khổ, mình lại nghĩ đến Huiyuan, thấy xấu hổ, nhưng có thêm động lực cực kỳ.
Huiyuan, cũng giống như mình, và giống như tất cả những người trẻ đang ở độ tuổi mò mẫm, thỉnh thoảng đam mê điên cuồng, thỉnh thoảng lạc lối. Nhưng Huiyuan hơn nhiều người trong chúng ta, cô bước ra khỏi vùng an toàn, từ bỏ công việc không phù hợp và chinh phục những thử thách mới.
Đúng là trong cuộc sống người ta hơn nhau là ở bản lĩnh này đây!
Comments